Một chút buồn!

Năm nay sao mình có cảm giác không thật hài lòng về mình, về những đứa học sinh của mình! Thật vậy đó!
Có những đứa học trò mình rất cưng nó, giảng giải hết lòng mong cho nó thành công như: Tr., Ng., Bi., Kh., Tr., ... vậy mà đến giờ chót chúng lại quay lưng với mình- thi xong không thèm ghé để cho mình biết kết quả, thậm chí lúc ra đi không hề nói với mình một tiếng!
Vì lẽ gì nhỉ? Tại mình chăng? Tại mình quá khó, hay yêu cầu quá cao! Nhưng rõ ràng trong số những em này chỉ có một đậu còn bao nhiêu đều bị hỏng cả, vậy yêu cầu của mình đưa ra đâu có cao!
Ngẫm lại thì các em này đều là con cưng, con nhà giàu và qua cách đối xử của chúng đối với mình- mình có cảm giác chúng hơi coi thường người khác, kiêu căng tự phụ, nhưng liệu có phải vậy chăng? Hay đó chỉ là cảm giác của mình?
Hơn hai mươi năm đi dạy, mình rút ra được một bài học: thà bỏ công sức với những học sinh học yếu mà chịu học- gia đình không khá giả lắm- những em này sẽ không bao giờ quên mình! Điều này đã được chứng minh: Mãi tới ngày hôm nay, những đứa học trò nhỏ ngày nào như Tr. Th., A. Ch., Th., Ng. Tr., ... vẫn không quên mình!
Nghề dạy học vừa vui, vừa bạc bẽo như vậy đó!
Năm tới chắc mình không nhận dạy những lớp mang số 1, số 2 của trường nữa đâu, thà dạy những lớp mang tiếng yếu mà chúng có tình có nghĩa hơn, giúp mình còn có ý chí và tinh thần cũng như niềm vui trong bối cảnh ngành giáo dục càng ngày càng đi xuống như hiện nay!