Buồn không thể tả!


Hôm nay, nhìn khoảnh sân vườn của mình bị thu hẹp mà lòng buồn không thể tả!
Chỉ vì đồng lương không đủ nuôi con mà mình đành phải bán đi nửa miếng đất vốn đã nhỏ bé của mình! Trên miếng đất này có căn nhà nhỏ mà khi vợ chồng mình ra riêng có biết bao kỷ niệm vui buồn! Nhớ ngày đầu tiên khi mới ra riêng (khi đó cả khu vực này còn hoang vắng lắm, xung quanh chỉ toàn vườn và ruộng nhìn ngút tầm mắt, chỉ có duy nhất căn nhà nhỏ bé của vợ chồng mình), sau một đêm ngủ thức dậy, mình ẳm con gái út ra cho nó đánh răng, còn mình vào bếp nấu nước pha café. Tự nhiên mình có cảm giác gì đó không an, quay lại thấy con gái của mình (khi đó nó chưa đầy hai tuổi) cứ cầm bàn chải đánh răng quơ quơ- còn cái đầu của nó cứ gật lên gật xuống và nhìn chăm chăm một cái gì đó, nhìn theo tầm mắt của nó thì trời ...ạ!! một con rắn hổ đất đang chăm chăm ...nghinh con gái mình và cái đầu của nó lắc lư theo nhịp bàn chải của đứa bé và cách nó chưa đầy hai thước! Điếng hồn mình chụp ngay cây song gài cửa đập ngay vào cái đầu con rắn (mặc dù thuở ấy mình rất sợ rắn), thật may mình đập trúng, con rắn bật chết, mình lấy cái cây khều xác nó liệng tuốt ra vườn (gặp bây giờ thì chắc đã có một nồi cháo rắn để nhậu ngon lành)!
Rồi còn cái lan can trước nhà, khi đó con gái mình chỉ đứng cố nhiến chân thì đầu của nó chỉ cao khỏi lan can chút đỉnh, nó vừa nhiến chân vừa cười vui với Ông Nội đi chợ về với gói quà sáng trên tay cho nó (Cha mình rất cưng hai đứa cháu nội gái, sáng nào khi đi chợ uống café về Ông không bao giờ quên ghé qua nhà mình và cho hai bé khi thì gói xôi, khi thì bịt chè, củ khoai, ... nói chung là đủ thứ đồ ăn điểm tâm sáng)!
Và...còn nhiều...nhiều kỷ niệm khác nữa!
Khi mình tạm có chút tiền mình cất căn nhà lớn hơn sát vách, còn căn nhà cũ mình dùng để dạy thêm học sinh, hai mươi mấy mùa dạy học sinh trong căn phòng học nhỏ nhoi này!
Vậy mà...bây giờ mình đành phải đứt ruột giao nó cho người khác để nhận lại một khoản tiền đối với mình là lớn (nhưng đối với nhu cầu ngày nay thì nó quá ít)!
Từ nay, những cây kiểng của mình không còn bao nhiêu (diện tích bị thu hẹp nên đành phải chia tay rất, rất nhiều người bạn đáng yêu của mình).
Buồn quá đi thôi!
Hai mươi lăm năm giảng dạy để rồi cuối cùng vẫn không nuôi nỗi hai con đi học bằng đồng lương chân chính, phải bán đi mảnh đất của mẹ cha để lại cho mình! Nghề dạy học vốn đã bạc bẽo, hôm nay mình lại càng thấy nó bạc bẽo nhiều hơn nữa! Nhìn những học sinh của mình thấy các em vui đùa mình cũng rất thương, rất mến các em, nhưng chắc có lẽ một ngày không xa, nếu ngành GD- ĐT không có gì thay đổi (thay đổi thực chất chứ không phải hô khẩu hiệu) mình đành phải chia tay với nghề (chia tay vì đồng lương quá thấp cũng như quá chán với những bê bối trong ngành, bầu nhiệt huyết của mình đã cạn, cạn dần rồi!!)