Bi quan!

Ngồi ngẫm nghỉ lại, từ khi còn bé bắt đầu biết cảm nhận cuộc đời tới bây giờ- mình thất bại nhiều quá- nếu không muốn nói là hình như không có cái gì là thành công!
Nếu cho mình chọn nghề trở lại, dứt khoát không bao giờ mình chọn nghề giáo- mặc dù mình rất thích làm thầy giáo!
Ngày xưa mình chọn vì nghĩ rằng: đây là một nghề tiếp nối với quãng đời học sinh tươi đẹp của mình, trong đó không có vụ lợi, không có tranh giành- Một sai lầm không gì có thể tha thứ được!
Thất bại thứ hai là mình chọn T...làm quê hương của mình- thất bại ghê gớm, nơi đây không phải là đất dụng nhân tài (hổng biết mình có tài hay không- nhưng chắc cũng có chút chút dù là tài vặt)- họ chỉ chọn cho lên chức những người biết nghe lời họ- dễ sai, dễ bảo- dù theo mình và theo nhiều, rất nhiều người khác đây là những kẻ bất tài.
Bây giờ mình mới thấm thía câu: Ngu dốt + Tích cực = Đại phá hoại
Chỉ vài năm thôi, họ đã biến một ngôi trường từ đứng thứ nhất, thứ nhì trong toàn tỉnh thành hạng bét: từ học lực, hạnh kiểm HS đến sự đoàn kết một lòng của GV cũng ngày một biến mất- mâu thuẫn nội bộ ngày một nhiều, ngày một gia tăng mà không thấy ai dám nói- nói là chết liền, bằng chứng là mình đây: từ một GV chưa từng bị cắt thi đua trong suốt 20 năm, từng dạy đậu nhiều HSG cho đội tuyển trường, huyện, tỉnh- tham gia mang về rất nhiều thành tích cho trường trong các phong trào. Thế mà chỉ vì bất bình về việc tái diễn trường chuyên, lớp chọn- ngây thơ chạy theo "Hai không" lên tiếng một cái- hic...hic...te tua luôn, bây giờ mình chỉ còn là chiếc bóng- không còn được tham gia bất cứ cái gì: BDHSG-không, dạy các lớp khá- không, các phong trào mà mình yêu thích- không.
Một thất bại lớn khác- chung quy cũng từ chọn nghề mà ra- nghèo: nhiều người nhìn vào tưởng mình rất giàu vì hầu như cái gì mình cũng có: nhà cửa, tiện nghi- nhưng ít ai biết tất cả đều do cha mẹ và các anh chị em trong gia đình thương xót ban cho- Phải công bằng mà nói mình cũng không đến nỗi nghèo rớt mùng tơi, cũng có chút chút để sắm sửa vài món lặt vặt và cơm ngày hai bữa, dư chút đỉnh chơi hoa kiểng- Nhưng khi nuôi hai con học đại học cái khó khăn bắt đầu ngày một lộ dần ra, đến bây giờ mình đã quá đuối, nợ nần đã nhìn ngó mình ngày một nhiều- vẫn còn trả nỗi nhờ dạy thêm, nhưng hiện nay họ trù dập mình đến độ không cho phép mình dạy với lý do bị cắt thi đua, dù cho mình dạy thêm từ xưa tới nay bằng cái tâm không hề có tai tiếng gì với HS và PH- đói là cái chắc. Mình vốn là con người rất lạc quan, khi thất bại thường tự nhủ "Tái ông mất ngựa!", nhưng giờ thì niềm lạc quan đó không còn nữa!
Nỗi niềm này liệu trời có thấu không!