Tâm sự từ một thầy giáo trẻ!


Hôm nay, ngồi cafe tán gẫu với một giáo viên trẻ. Thấy anh bạn có vẻ buồn, mình hỏi thăm thì bạn tâm sự với mình một chuyện mà không nói thì ai cũng hiểu, nhưng nói hoài thì chả ai chịu hiểu: tiền lương của giáo viên!
Anh bạn nói: Sau 20 năm công tác, một người được đào tạo bài bản làm việc ở một ngành nghề khác nếu dành dụm có thể có cả trăm triệu gởi ngân hàng để lo cho con và tương lai của mình, còn anh thầy giáo thì ngân hàng cũng biết mặt nhưng là biết qua sổ vay nợ của anh ta, ít thì năm mười triệu, nhiều thì vài ba chục triệu (hổng biết giáo viên ở các thành phố lớn thì sao, chứ ở quê tôi- cũng là một xã lớn tương đương với một thị trấn, thì đúng là mười giáo viên, hết chín là có vay nợ ngân hàng để trang trải cho cuộc sống). Nghĩ cũng khổ: làm thầy giáo rất nghèo, nhưng khi lên lớp anh phải ăn mặc cho đẹp, cho lịch sự mà trong túi thì chả có mấy đồng, rủ bạn uống cafe mà hồi hộp sợ hổng biết một hồi có thêm người nào vào tham gia không (nếu tham gia nhiều quá, mình mời mà không trả tiền cafe coi hổng được, mà trả thì không biết có đủ tiền trả hay không)!
Nghe nói sắp tới sẽ được phục hồi phụ cấp thâm niên- nghe thì mừng đó, nhưng bên cạnh đó thì lo và hồi hộp lắm: khi được lãnh phụ cấp thâm niên thì liệu có bị cắt phụ cấp ưu đãi hay không? Coi chừng được 20% phụ cấp thâm niên mà bị cắt 30% phụ cấp ưu đãi thì ...!!! Nghe bạn hỏi mình giật mình: Ừ ai chứ ông Giáo dục dám làm vậy lắm chứ chả phải chơi!
Ôi mong sao được sống nỗi bằng lương như từng được nghe lãnh đạo của mình hứa! Mong lắm thay! Thiện tai! Thiện tai!